CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đoàn Trưởng Ở Trên Cao


Phan_18

Ai, cô gái này cũng coi là mệnh khổ, cấp trên thở dài, thôi, tha cho cô ta đi, đầu năm nay nhân viên tốt rất hiếm có.

Diệp Chi nắm chặt tài liệu, nghiêm mặt đi trở lại chỗ ngồi của mình, cô theo thói quen muốn ngồi xuống ghế dựa nhưng bởi vì không yên lòng nên ngồi lệch, ‘Bịch’ một tiếng, cả người cả ghế ngã ngửa trên đất.

“Chi Chi, cô rõ là. . . . . . Vội vàng cái gì kia chứ.”

“Tôi hỏi, cô gần đây sao vậy? Như vậy mà cũng có thể té.”

“Té đau sao? Này, làm sao cô khóc?”

Chương 35: Gặp mặt

“Vì một cô gái mà cậu như vậy sao?” Bạch Kỳ mệt mỏi lau mồ hôi trên mặt, lầm bầm nói bên tai Kỷ Lâm đã say bí tỉ: “Cùng tớ đi gặp vài cô gái đi, con người cậu ngay cả tay nhỏ của con gái cũng chưa từng sờ, cứ như vậy sau này làm thế nào?”

Bạch Kỳ thật lòng cảm thấy đầu Kỷ Lâm không bình thường, anh không hiểu tại sao anh ta không hết hi vọng với Diệp Chi.

Diệp Chi có nơi nào tốt? Tuy nói bộ dáng đẹp mắt nhưng cũng đã sinh đứa bé cho người khác rồi, lấy điều kiện của Kỷ Lâm muốn tìm cô gái so với Diệp Chi trẻ tuổi, xinh đẹp hơn vô cùng đơn giản nhưng Kỷ Lâm lại chỉ muốn treo cổ trên một thân cây.

Hơn nữa người ta đối với anh có ý thì anh như vậy cũng không sao. Mấu chốt là người ta không coi anh ra gì.

Bạch Kỳ tức sôi ruột, trong lòng sinh oán niệm với Diệp Chi từ từ tăng lên.

Nhớ năm đó lúc anh vẫn còn trong quân đội, Kỷ Lâm là người rất phóng khoáng. Có một lần quân diễn, phía trên vì muốn kích thích ý chí chiến đấu của tân binh nên cố ý an bài mấy thiếu tá đứng đầu trong quân làm mẫu cho các tân binh, hơn nữa đều chọn những hạng mục khó khăn nhất .

Những nhiệm vụ này thiếu tá hoàn thành cũng không phải quá khó khăn, nhưng ai cũng người đầy bụi đất, mặt xám mày tro nhìn giống như vừa mới đâm vào trong đầm lầy nào đó.

Chỉ có Kỷ Lâm toàn thân sạch sẽ, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, bước đi thật nhanh tới trước mặt thủ trưởng, chào một cái quân lễ gọn gàng.

Lúc ấy cả đoàn bọn họ cũng xôn xao, cái nhiệm vụ đó chỉ có thiếu tá nhà bọn họ hoàn thành dễ dàng. Như một cây bạch dương nhỏ, dáng người thẳng tắp, ngược ánh mặt trời đi tới quả thật không biết khiến bao nhiêu người phải cảm thấy kính nể.

Nhưng bây giờ thì sao, Kỷ Lâm đang cả dựa vào trên người anh, chân nhũn ra, ngay cả đứng cũng không vững chỉ vì một cô gái không nhận điện thoại của anh, bỏ mặc anh.

Trong lòng Bạch Kỳ càng buồn bực, nhìn Kỷ Lâm càng không vừa mắt, trong giọng nói còn có tức giận “Cậu xem cậu bây giờ là cái hình dạng gì, nhìn thấy đã phiền. Chỉ muốn trói lại, đóng gói xách về nhà. Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn như vậy, Đclmm.”

Dừng một lát thấy Kỷ Lâm không có phản ứng, dứt khoát dán bên tai của anh lớn tiếng rống “Đoàn trưởng Kỷ, cậu còn không mau tỉnh ngộ đi. Người như Diệp Chi tầm mắt cao, nhìn cậu không vừa mắt. Cậu còn cứ ngã vào sao ? Bạn bè như tớ nhìn cậu thật không vừa mắt.”

Bạch Kỳ vừa nói một chữ Diệp Chi ra ngoài, thấy Kỷ Lâm vốn đang nhắm mắt lại mơ hồ không ra dáng cọ một cái thẳng eo lên, đứng thẳng tắp, quả thật so với canh giải rượu còn có tác dụng hơn.

“Chi… Chi Chi?”

Cặp mắt không có tiêu cự nhìn khắp bốn phía “Chi Chi tới? Anh...Anh ở đây. . . . . . Ở chỗ này nè.”

“Cô ta không có tới. Người ta đi tìm đàn ông khác rồi” Bạch Kỳ nắm tất cả thời cơ đả kích Kỷ Lâm, trên mặt tuấn tú có mười phần ý trào phúng, giễu cợt.

“Hắc hắc.” Kỷ Lâm cười khúc khích, không nhận ra đó là lời nói của Bạch Kỳ, ngược lại ngẩng đầu lên chỉ vào bầu trời “Một Chi Chi, hai Chi Chi, ba Chi Chi. . . . . . Đầy trời đều là Chi Chi. Hắc hắc.”

“Kỷ Lâm. Đủ rồi.” Bạch Kỳ rống giận “Đầy trời toàn là sao, không phải Diệp Chi nhà cậu.”

“Không, chính là Diệp Chi . . . . . .” Kỷ Lâm lôi tay của Bạch Kỳ, một ngón tay chỉ vào đầu của mình, vừa lảo đảo đi về phía trước vừa say khướt nói: “Nơi này. . . . . . Nơi này đều là Chi Chi. . . . . .”

“Anh hai ơi, em van anh, em lạy anh được không?” Bạch Kỳ đem ý đồ chạy loạn của Kỷ Lâm kéo trở về, bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng há miệng ngậm miệng đều là Diệp Chi, tớ nổi hết da gà rồi.”

Anh thốt ra lời này xong, Kỷ Lâm quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh theo dõi anh, không hề nháy mắt.

Bạch Kỳ bị anh canh chừng mà tê dại da đầu, lui về sau một bước nhỏ, “Làm gì?”

“Cậu đi đi. Cút đi.” Kỷ Lâm đưa tay ra xô đẩy Bạch Kỳ “Tớ...tớ muốn đi gặp Chi Chi. . . . . . Cậu về trước, về nhà trước đi.”

“Cậu nổi điên làm gì?” Bạch Kỳ tức giận hận không thể cho Kỷ Lâm hai cái bạt tai “Người ta không nhớ cậu. Nhìn cậu không lọt mắt. Cậu rốt cuộc có biết hay không hả?”

Giọng nói của Bạch Kỳ rất lớn, cơ hồ dán vào lỗ tai Kỷ Lâm mà hét, ngay cả Kỷ Lâm uống say, đầu óc chậm chạp, cũng không thể coi thường những lời này của anh.

Đầu của anh từ từ thấp xuống, cả người cũng bao phủ trong bóng đêm, ánh sáng trong mắt cũng từ từ dập tắt.

Hai người vốn đang nhao nhao ầm ĩ trong nháy mắt yên tĩnh lại, trầm mặc không tiếng động, không khí trầm muộn có thể khiến người ta hít thở không thông.

Hồi lâu, Bạch Kỳ chợt níu Kỷ Lâm lại, giọng nói lạnh lẽo tàn nhẫn “Kỷ Lâm, tiên sư mày. Tớ đây kiếp trước thiếu nợ cậu sao? Cậu không phải muốn gặp Diệp Chi sao? Tớ dẫn cậu đi.”

Trong lòng Bạch Kỳ lửa giận dâng trào mãnh liệt kéo Kỷ Lâm đi về phía trước “Cậu chỉ đường cho tớ. Hôm nay tớ không nhét cậu vào ổ của Diệp Chi thì tuyệt không bỏ qua.”

Mà cùng lúc đó, nhà họ Diệp ầm ĩ lật trời. Ba Diệp đem kính lão hung hăng ném xuống đất một cái, gương mặt già nua biến thành màu gan heo, chỉ ngón tay vào Diệp Khung phát run, trong giọng nói khàn khàn: “Diệp Khung. Hôm nay mày dám bước ra khỏi cái nhà này nửa bước thì về sau cũng đừng nhận thức ta đây là cha nữa.”

Mẹ Diệp nằm ở trên ghế sa lon không ngừng rơi lệ, nghẹn ngào muốn nghẹt thở, Diệp Chi chỉ có thể không ngừng vỗ lưng bà, dụ dỗ đút ẹ Diệp một chút nước ấm rồi mới đặt ly xuống, lau nước mắt trên mặt bà “Anh, anh không thể không đi sao? Anh muốn chọc ba mẹ tức chết sao? Ba mẹ nhiều năm vì anh gánh chịu bao nhiêu khổ tâm như vậy. Làm sao anh… Làm sao anh lại không suy nghĩ một chút?”

Cô rống khàn cả giọng giống như lo lắng hãi hùng và oán hận chất chứa trong đáy lòng nhiều năm bây giờ ngay giờ khắc này tìm được một chỗ tháo nước “Bang phái của anh quan trọng. Anh em của anh quan trọng. Như vậy gia đình này thì sao? Ba mẹ đã hơn sáu mươi rồi. Anh, anh rốt cuộc có biết hay không?”

Nước mắt mơ hồ hết tầm mắt, Diệp Chi chỉ có thể nhìn rõ thân thể hình dáng của Diệp Khung, nhưng cô không có dời mắt đi mà hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Khung, ngay cả mắt đau cũng không phát giác.

Tối hôm nay, người một nhà họ Diệp ăn cơm tối xong, vốn đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Diệp Khung nhận điện thoại nói là bang phái bọn họ lại đối đầu với bang phái khác đánh nhau muốn Diệp Khung chạy qua. Chuyện lần này sợ rằng không dễ xử lý, đã chém chết không ít người.

Lúc Diệp Khung nghe điện thoại không cẩn thận nhấn phím loa ngoài, ba Diệp và mẹ Diệp lại cố ý nhỏ âm lượng ti vi, nên cuộc đối thoại kia nghe rất rõ ràng.

Một chữ “chết” làm mẹ Diệp sợ hãi hồi lâu cũng chưa có hồi phục lại. Liều mạng không cho Diệp Khung đi, nhưng Diệp Khung khi nào nghe lời bà nói, cầm áo khoác lên cố ý đi, hơn nữa còn thuận tay cầm dao gọt trái cây trên khay trà lên.

Nhất định phải đi, nhất định không thể từ chối, trong nhà nhanh chóng ầm ĩ, ngay cả ba Diệp rất ít khi nói lần này cũng thực sự tức giận. Thật may Hoàn Tử đã đi ngủ rồi nên không thấy một màn này.

Diệp Khung giữ vững tư thế tay nắm cửa đứng thẳng nguyên tại chỗ bất động một hồi lâu mới quay đầu lại nhìn Diệp Chi “Chi Chi, em đừng khuyên anh, anh đã như vậy, quay đầu không được nữa rồi.”

Anh dừng một lát cố gắng nặn ra nụ cười nhưng chỉ làm da mặt kéo ra một vẻ mặt quái dị mà khổ sở “Anh đã sớm biết, anh đời này không thể làm người tốt nữa, em gái là tốt nhất, có gắng chăm sóc tốt cho ba mẹ.”

Nói xong câu đó, anh kéo cửa ra không chút do dự đi ra ngoài, không hề quay đầu lại.

Mẹ Diệp gào khóc, ba Diệp cũng mềm nhũn chân tay, thiếu chút nữa đặt mông ngồi trên sàn nhà. Diệp Chi muốn qua dìu lại bị ba Diệp đẩy ra.

Ông mệt mỏi thở hổn hển, nói chuyện cũng không rõ câu, nói gần nói xa nhưng đều là Diệp Khung “Con gái, nhanh…nhanh xem anh con, đem… túm cổ anh con trở lại.”

Diệp Chi cố nén nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, gật đầu lia lịa chạy nhanh ra cửa.

Diệp Khung đi rất nhanh, khi Diệp Chi đuổi kịp ra nhà để xe thì anh đã nổ máy xe rồi.

“Anh. Anh dừng lại. Anh hãy nghe em nói mấy câu.” Diệp Chi vừa kêu, vừa đuổi theo xe của Diệp Khung, tốc độ xe chạy so với cô rất nhanh.

Giọng nói của cô rất lớn, Diệp Khung vừa mới nổ máy xe không thể nào không nghe thấy, vậy mà anh lại không dừng lại càng chạy càng nhanh, rất nhanh kéo dài khoảng cách với Diệp Chi.

Diệp Chi cũng không buông tha, cắn răng đuổi tới cửa chung cư cho đến khi không thể nhìn thấy đuôi xe của Diệp Khung nữa, lúc này mới tuyệt vọng dừng bước lại thở hổn hển.

Anh của cô đối với cô rất tốt, khi còn bé điều kiện gia đình không được tốt, mặc kệ trong nhà có đồ ăn ngon gì, cho dù là một cục đường, một cây kem, anh đều giữ lại cho cô ăn còn mình thì không có động vào một cái.

Sau này anh của cô dần dần lớn, bắt đầu ra ngoài kiếm sống, mỗi lần nhìn thấy cô đều chỉ nói hai câu: một câu là có người nào khi dễ em không, một câu khác là có tiền hay không.

Sau này khi cô có Hoàn Tử, anh của cô giống như bị điên muốn đi trả thù tên lưu manh nào đó, nếu không phải cô ngăn lại thì thiếu chút nữa đã đi giết người rồi.

Qua nhiều năm, sự yêu thương của anh trai, Diệp Chi vẫn luôn ghi ở trong lòng. Cho nên mặc dù anh của cô luôn làm mặt lạnh với ba mẹ, Diệp Chi cũng cũng vẫn tin tưởng anh.

Vì lòng tin này mà cô mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, sợ anh của cô bị người ta đánh, bị người đả thương, có lúc suy nghĩ nhiều, buổi tối nằm mơ đều thấy máu tươi dầm dề.

Cô khuyên nhủ, cầu xin, thậm chí muốn quỳ xuống trước mặt Diệp Khung nhưng không thể ngăn cản được anh đi trên con đường kia, càng đi thì càng xa.

Có lúc Diệp Chi hận Diệp Khung đến tận xương tủy. Hận anh tại sao không thể an phận để cho bọn họ, những người thân này cả ngày đi theo lo lắng hãi hùng, không có một ngày trôi qua bình lặng. Cũng hận anh mang lòng tốt của bọn họ đối với anh dẫm ở dưới chân, mà không hề cảm kích.

Cảm xúc mãnh liệt nhưng cực đoan như vậy, cô không cách nào đối với anh của cô cứng rắn được.

Diệp Chi nhớ lại từ nhỏ đến lớn cùng anh chung sống, cắn môi khóc không thành tiếng, tối nay trong nhà khẳng định là một đêm không ngủ, cô nên làm như thế nào mới có thể làm cho cha mẹ yên lòng, còn có anh của cô, chuyện bên kia khi nào thì có thể giải quyết, lần sau gặp lại anh là bao lâu?

Trong đầu của cô tràn đầy vấn đề khó nghĩ, hỗn loạn không tìm được bất kỳ suy nghĩ nào. Cô xoay người muốn về nhà, lại vừa vặn đụng người bên cạnh đang đi tới.

“Thật xin lỗi.” Diệp Chi cúi đầu liên tục nói xin lỗi, trong giọng nói mang theo nồng nặc giọng mũi.

“Chi, Chi Chi?” Diệp Chi đang muốn vào nhà, bả vai lại bị một đôi bàn tay nắm chặt, giọng nói của người đàn ông vô cùng quen thuộc, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là người nào, thân thể Diệp Chi cứng đờ từ từ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của người đàn ông được đèn đường chiếu rọi xuống sáng lấp lánh, bên trong không che giấu sự mừng rỡ và khát vọng, anh chợt ôm Diệp Chi vào trong ngực, ôm cô thật chặt, đầu chôn ở cổ của cô cọ tới cọ lui giống như là một con chó lớn đang nũng nịu.

“Kỷ Lâm. . . . . .” Giọng nói của Diệp Chi khẽ run, trên người của anh còn mang theo hơi rượu, hơi thở ấm nóng quen thuộc làm Diệp Chi rơi lệ.

Cô cắn cắn môi, trong lúc mơ hồ cô thiếu chút nữa đưa tay ôm lấy anh. Nhưng rốt cuộc ngay thời khắc quan trọng nhất cô đã tỉnh táo lại, vươn tay đẩy anh ra “Hẹn gặp lại.”

Kỷ Lâm bởi vì uống rượu say, phản ứng hơi chậm một chút, đưa tay muốn kéo Diệp Chi nhưng không có kéo, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm “Diệp Chi, Chi Chi. . . . . . Đừng, đừng đi. . . . . .”

Diệp Chi cố gắng để ình không nghe giọng nói của anh, bước nhanh hơn về phía trước, quả thật hận không thể rời đi ngay lập túc trong vòng một giây.

Ngay lúc này, bên cạnh chợt lóe ra một bóng người đứng ngay trước mặt cô. Mặt mũi thanh tú của Bạch Kỳ lạnh lùng, nói ra lời nói cũng là không chút khách khí “Cô Diệp, đừng đi vội vậy chứ. Tối thiểu trước tiên phải nói rõ mọi chuyện đã.”

Chương 36: Tình địch

Diệp Chi trầm mặc một lát rồi mở to mắt “Không có gì có thể nói, cứ như vậy đi, anh dẫn anh ta về đi.” Nói xong muốn đẩy Kỷ Lâm về phía Bạch Kỳ.

Kỷ Lâm mặc dù uống say, đầu óc không tỉnh táo nhưng bản năng vẫn còn, nhận thấy động tác của Diệp Chi thì lực tay ôm Diệp Chi lại tăng lên. Tay của Diệp Chi đau nhưng anh không buông tay.

“Kỷ Lâm rốt cuộc có chỗ nào làm cho cô nhìn không vừa mắt?” Chân mày Bạch Kỳ nhíu chặt, đèn đường chiếu rọi xuống làm ánh mắt có vẻ lạnh lùng khác thường, ánh mắt đen láy của anh chăm chú Diệp Chi, thái độ bất mãn tới cực điểm.

“Anh ta tốt vô cùng.” Giọng nói của Diệp Chi vô cùng nhẹ, cũng không khó nghe ra trong đó có ý khác “Nhưng tôi lại với không tới.”

“Với không tới? Thế làm cách nào để cô với tới?” Bạch Kỳ híp mắt lại, từ trong túi móc ra một điếu thuốc đốt lên, hút từng hơi “Diệp Chi, cô đừng nói lời văn vẻ với tôi như vậy. Tôi là người thô tục, không hiểu cái gì là văn vẻ với không văn vẻ. Cô nói cụ thể một chút, có phải đoàn trưởng nhà chúng tôi chọc gì cô cho nên cô mới tuyệt tình như vậy hay không?”

Cô tuyệt tình? Diệp Chi ngẩng đầu nhìn Bạch Kỳ, đầu ngón tay cũng phát run. Một đêm bị đè nén cảm xúc trong nháy mắt bộc phát “Anh thì biết cái gì? Anh không phải là Kỷ Lâm. Anh ta ở bên ngoài có cô gái khác anh có biết không?”

Diệp Chi gào một hơi xong câu này mới vừa dừng lại thở dốc thì cảm nhận được hô hấp nóng hổi của người nào đó ở ngay bên cổ, nước mắt trong nháy mắt như vỡ đê trào ra.

Lúc mới quen cô đối với anh cũng không có thiện cảm, chỉ cảm thấy tính tình huấn luyện viên này hết sức tính trẻ con, ngây thơ mà ngang ngược, rất thích hợp dạy con trai mình, còn lại cũng không có bao nhiêu ấn tượng.

Nhưng dần dần ấn tượng về Kỷ Lâm trong đầu cô cứ lớn dần, nhiều dần.

Lúc anh ôm mèo nhỏ đứng ở bên cửa sổ nghịch ngợm gãi cằm mèo nhỏ dưới ánh mặt trời, nụ cười trên mặt mềm mại giống như bồ công anh tung bay trong gió làm cho lòng cô ngứa ngáy muốn đưa tay đụng vào anh.

Lúc anh huấn luyện con trai đẹp trai một cách tự nhiên, từng chiêu thức đều mang một khí thế sắc bén, cặp mắt nhỏ dài kia bình tĩnh như hồ nước nhưng vô cùng nghiêm túc, nhấc chân giơ tay đều mang sự tôn trọng đối với môn võ Taekwondo.

Lúc anh ăn cơm với cô vào ngày Valentine, cùng với cô vượt qua ngày lễ tình nhân ý nghĩa đầu tiên.

Anh rất thương Hoàn Tử, quả thật giống như tình thương của ba đối với con trai. Len lén đưa Hoàn Tử đi ăn KFC, cho Hoàn Tử ngồi ở trên bả vai anh, dạy Hoàn Tử đạo lý làm người. . . . . .

Tất cả nhưng thứ đã từng quên trôi qua trong đầu cô phóng đại vô hạn, nhớ lại đều là ngọt ngào. Từ lúc bắt đầu đối với anh vô cùng kinh ngạc, càng về sau thì rất vui vẻ, rồi đến cuối cùng hận không thể lập tức đồng ý anh, cô gặp anh thời gian không lâu nhưng làm thế nào cũng chạy không thoát khỏi giam cầm của anh.

Vậy mà cô lại tự ti, hèn nhát, dửng dưng không hề đối mặt với anh, chỉ có thể trốn tránh, có thể trốn tránh một ngày thì được một ngày.

Ngày trước Diệp Chi luôn cởi mở, hào phóng, mới ra trường sức lực tràn trề, không sợ hãi. Mà bây giờ cô lại chỉ có một vỏ bọc kiên cường còn bên trong thì hèn nhát.

Năm cô hai mươi hai tuổi chưa kết hôn mà đã có con, giấu diếm không được, hầu như tất cả mọi người xung quanh cô đều biết, cô nhìn thái độ của bọn họ từ kinh ngạc đến xem thường rồi khinh bỉ nhưng chỉ có thể im lặng tiếp nhận chỉ trích của mọi người.

Không ai quan tâm có phải cô bị người khác hại hay không, mọi người chỉ nhìn kết quả. Cô chưa kết hôn đã có con chính là phóng đãng, không đứng đắn, là một người đàn bà hư hỏng.

Thậm chí có lần Diệp Chi tan việc về nhà thì nghe từ bà nội hàng xóm đối diện nhà từ trước đến giờ đối với cô rất tốt đang dạy dỗ cháu gái mới vừa lên cấp hai “Cháu không thể giống như Diệp Chi, còn nhỏ tuổi mà đã bò lên giường của đàn ông. Aizzz u, nếu là bà mà là mẹ Diệp bóp chết đứa con gái làm xấu hổ gia đình này.”

Cuộc sống của bà mẹ đơn thân vô cùng khổ sở, đến từ gia đình, cả áp lực từ bên ngoài. Những năm trước, Diệp Chi thậm chí còn sợ hãi mọi người thấy.

Không dám bước ra khỏi cửa, chỉ sợ thấy ánh mắt khác thường của người khác. Thật may mẹ Diệp nhìn thấu sự khác thường của con gái, kiên nhẫn khuyên bảo. Hơn nữa Mạnh Trường Thụy thường xuyên tư vấn cho cô nên cô mới sống qua những ngày gian nan này.

Kỷ Lâm lớn lên đẹp trai, có tiền đồ, điều kiện gia đình tốt, người đàn ông như vậy tuyệt đối là cực phẩm, nhưng cũng bởi vì anh quá tốt cho nên Diệp Chi mới không dám mơ.

Thứ nhất cô đã có con luôn bị người khác ở sau lưng chỉ trích là một cô gái hư hỏng, sao có thể độc chiếm người đàn ông như vậy được?

Vậy nên khi nghe anh trai nói Kỷ Lâm ở bên ngoài còn có cô gái khác, phản ứng đầu tiên Diệp Chi là: đã nói anh ta làm sao để mình lọt vào mắt mà.

Sau đó cảm thấy bản thân bị đùa giỡn nên đau lòng, tức giận. Trong lòng vừa có mong đợi nho nhỏ trong nháy mắt lại bị dập tắt, Diệp Chi thậm chí không dám gọi điện thoại chất vấn Kỷ Lâm, sợ nghe được lời xin lỗi của anh, cũng sợ anh nói anh chỉ vui đùa với mình mà thôi.

Đêm hôm đó, cô nằm trong chăn khóc nhiều giờ, cuối cùng vẫn quyết định sẽ không liên lạc với Kỷ Lâm.

“Kỷ Lâm, anh buông tay tôi ra. Buông ra.” Nước mắt Diệp Chi không khống chế được chảy xuống, cô ở trong ngực Kỷ Lâm liều mạng đánh, giãy giụa nhưng đến cuối cùng không giống như đang cố thoát mà ngược lại giống như đang giải tỏa hết tất cả tức giận.

“Cô nói giỡn hả?” Ánh mắt Bạch Kỳ quét một vòng từ phần eo trở xuống của Kỷ Lâm, trong mắt hiện lên vẻ hài hước “Anh ta ở đâu ra có cô gái nào, cô nghe ai nói?”

Kỷ Lâm ôm Diệp Chi càng chặt, hừ hừ, bị đánh cũng vui vẻ chịu đựng, chết cũng không buông tay, Diệp Chi mệt thở hồng hộc cũng vô ích.

“Anh…anh trai tôi, anh trai sẽ không bao giờ gạt tôi.” Diệp Chi vội vàng thở một hơi rồi mới trả lời.

Anh trai của cô? Đã từng nghe Kỷ Lâm nói về con người này. Bạch Kỳ sờ sờ cằm, cô gái nào? Anh dám khẳng định Kỷ Lâm không có, nhất định là người nhà họ Diệp hiểu lầm.

Như vậy hiểu lầm kia ngọn nguồn là sao? Bạch Kỳ suy nghĩ chốc lát rốt cuộc nhớ tới Triệu Thanh Uyển.

“Đúng, anh cô không có lừa cô.” Bạch Kỳ lộ ra nụ cười đầu tiên trong tối nay. Anh dừng một lát rồi nhìn thấy cặp mắt tràn đầy lửa giận của Diệp Chi, biết không thể trêu chọc thêm nên tiếp tục nói: “Nhưng anh ta hiểu lầm.”

Bạch Kỳ cũng không giấu giếm Diệp Chi nữa, vài ba lời đem mọi chuyện sâu xa về Triệu Thanh Uyển với nhà họ Kỉ nói ra, một chút cũng không có giấu diếm, cũng không cho Triệu Thanh Uyển chút mặt mũi nào.

“Sao…Sao có thể lại như vậy?” Diệp Chi kinh ngạc trợn to hai mắt, không dám tin tưởng tin tức làm ình đau lòng muốn chết cũng chỉ là hiểu lầm.

“Đợi Kỷ Lâm tỉnh lại chính cô hỏi đi, anh ta nói so với tôi tuyệt đối cặn kẽ hơn nhiều.”

Bạch Kỳ đi tới thừa dịp Kỷ Lâm mơ hồ không biết Đông Nam Tây Bắc, nhấc chân hung hăng đạp một cước lên đùi của anh. Ha…Ha…Ai bảo bình thường anh ta luôn khi dễ tôi. Lần này tôi giúp anh giải quyết người vợ chưa cưới này. Chỉ đánh anh một cước thôi, anh còn lời chán.

“Này, anh làm gì thế?” Diệp Chi lau nước mắt trên mặt, trợn mắt nhìn Bạch Kỳ, người này có bệnh sao? Vô duyên vô cớ lại đạp Kỷ Lâm.

Cái này là bảo vệ? Chậc chậc, cô gái thật đúng là hay thay đổi, anh không cần kết hôn, mỗi ngày đoán tâm tư của phụ nữ thật sự là mệt chết người.

“Giúp cô đánh thức Kỷ Lâm, cô không phải là không tin tôi nói sao? Vậy hãy để cho chính miệng Kỷ Lâm nói cho cô nghe.” Bạch Kỳ nháy nháy mắt vô sỉ nói: “A… Không có tỉnh, vậy để tôi đạp một cái nữa.”

“Tôi...Tôi tin là được chứ gì.” Tầm mắt của Diệp Chi cố gắng lướt qua bả vai Kỷ Lâm liếc Bạch Kỳ, nói “Đừng có đạp.”

“Đau lòng?” Bạch Kỳ trêu chọc Diệp Chi rồi thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm mặt nói: “Diệp Chi, tôi thấy cô đối với Kỷ Lâm rất tốt.”

Diệp Chi : “. !? ”

“Cho nên tối nay Kỷ Lâm phiền cô rồi.” Bạch Kỳ nhanh chóng ném một câu rồi bước chân nhanh đi như chạy trốn.

Ngay lúc này, Kỷ Lâm lại đẩy Diệp Chi ra xoay người lăng lăng chạy về phía Bạch Kỳ.

“Ha ha, cậu đã tỉnh rượu.” Bạch Kỳ nhìn mặt của Kỷ Lâm nghiêm túc kỳ cục cười khan một tiếng, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, trong lòng lại như một vạn con ngựa đang chạy qua.

Anh ta tỉnh, anh ta thế nhưng lại tỉnh. Như vậy mình mới vừa nhân cơ hội đạp anh ta một cước không phải anh ta cũng biết sao? Làm thế nào bây giờ? Như thế nào mới có thể che giấu được đây?

Aizzz u, không được tay của đoàn trưởng đã níu lấy cổ áo của mình rồi. Phải nhanh nghĩ biện pháp.

Đại não Bạch Kỳ nhanh chóng vận chuyển, vắt hết óc nghĩ mưu kế, nhưng không đợi anh nghĩ ra được thì nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng nôn mửa.

Cơ thể Bạch Kỳ cứng ngắt cúi đầu thì chỉ thấy Kỷ Lâm đang cầm áo của mình, vui vẻ ói lên người mình.

“Tiên sư mày Kỷ Lâm.” Bạch Kỳ cắn răng nghiến lợi, sầm mặt lại nhưng cũng không biết là mình đang tức giận hay chán ghét.

“Rác…Thùng rác thật là trắng. . . . . .” Kỷ Lâm ngơ ngác chớp chớp mắt mấy cái, lẩm bẩm nói.

“Mẹ nó chứ cái gì mà thùng rác.” Bạch Kỳ nhìn ngực mình toàn đồ nôn mửa, quả thật hận không thể dùng kim vá cái miệng của Kỷ Lâm lại.

Mình có chỗ nào giống như thùng rác hả? Anh rõ ràng cách Diệp Chi rất gần, tại sao không nôn trên người Diệp Chi? Anh hôm nay coi như đã nhìn rõ được anh em đều là cái rắm. Ở trong mắt Kỷ Lâm chỉ có Diệp Chi mới là quan trọng nhất.

Tay Bạch Kỳ run run cởi áo của mình ra, tức giận nhét vào trong thùng rác rồi ở trần mang theo oán khí tràn ngập đi về.

Đợi chút, Bạch Kỳ đi thì Kỷ Lâm phải làm thế nào? Diệp Chi lúng ta lúng túng đi tới bên cạnh Kỷ Lâm, đột nhiên cảm thấy mình lên phải thuyền giặc rồi.

Diệp Chi đỡ Kỷ Lâm vào nhà, mẹ Diệp đã ngừng khóc, hai người đang im lặng ngồi trên ghế sa lon nghĩ đến con trai mình, thấy cô dìu Kỷ Lâm vào nhà thì sửng sốt nhưng trong miệng cũng không nói gì.

“Ba, thật xin lỗi, anh trai. . . . . .” Đối với việc ba giao phó mà mình không hoàn thành, Diệp Chi cảm thấy áy náy.

“Chi Chi, không cần nói.” Ba Diệp khoát khoát tay mệt mỏi nói: “Về sau không cần phải để ý đến anh trai con nữa, nó từ lâu đã như vậy rồi. Ba và mẹ của con mới vừa cũng đã hiểu ra, đã nhiều năm như vậy, bộ xương già này của chúng ta thật sự không chống chọi nổi nữa rồi, về sau sẽ mắt nhắm mắt mở để cho nó thích làm dạng người nào thì được làm dạng đó thôi.”

“Nhưng ba. . . . . .” Nhìn bộ dáng ba mẹ như già nua hẳn đi trong nháy mắt. Trong lòng Diệp Chi khó chịu, tuy nhiên cô không biết an ủi bọn họ thế nào. Chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần lắm rồi, tất cả lời an ủi cô đều đã nói hết.

“Con đỡ Kỷ Lâm vào nhà đi, mẹ và ba con thật sự không sao.” Mẹ Diệp đứng lên đi về phía Diệp Chi xoa nhẹ đầu con gái, nói “Nhiều lần như vậy thì tâm cũng đã chết rồi.”

Bà dừng một lát rồi cau mày nói: “Cậu ta uống rượu? Mùi rượu rất nồng, con nhanh dẫn cậu ta vào nhà vệ sinh đi.”

“Dạ. . . . . . Được.” Diệp Chi bị mẹ Diệp đẩy vào phòng vệ sinh. Lúc cô nghe được tiếng khóa cửa ‘Rắc rắc’ ở bên tai vang lên mới tỉnh lại, mẹ cô chẳng lẽ muốn cho cô tắm cho Kỷ Lâm?

Tay chân Diệp Chi luống cuống đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, lúc này đầu mới bắt đầu từ từ hoạt động, tắm cho anh ta như thế nào? Cô khẳng định là cô không thể làm, nhưng Kỷ Lâm mới vừa nôn xong, nhất định phải đánh răng rửa mặt.

Cô mở vòi nước, làm ướt khăn lông rồi nhón chân lên lau mặt cho Kỷ Lâm.

Sau khi Kỷ Lâm uống rượu say lại đứng ở bên ngoài hứng không ít gió lạnh rồi nôn một lần. Lúc này lại bị Diệp Chi dùng nước lạnh lau mặt thì đã tỉnh táo không ít.

Mắt dần dần tỉnh lại, vừa cúi đầu đã đối mặt với ánh mắt của Diệp Chi “Diệp Chi? Chi Chi.”

Ánh mắt của Kỷ Lâm trắng xanh sáng lên, không để ý bản thân đang ở nơi nào, trực tiếp đưa tay nắm bả vai của Diệp Chi, vì kích động nên giọng nói cũng có chút run “Chi Chi, em chịu gặp anh rồi sao? Em không phải là cố ý không nhận điện thoại của anh đúng không? Anh biết em không phải là người như vậy. Vậy mấy ngày nay tại sao em không đưa Hoàn Tử tới học Taekwondo? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Hay là anh trai em đã xảy ra chuyện? Nói cho anh biết, anh giúp em giải quyết.”

Anh liên tiếp đặt ra thật nhiều vấn đề, Diệp Chi lại chỉ lẳng lặng nhìn anh, một câu cũng không trả lời.

Lòng của Kỷ Lâm trầm xuống, tay nắm bả vai Diệp Chi dần dần buông lỏng xuống. Lúc anh muốn buông tay, chợt nghe giọng nói nhẹ nhàng của Diệp Chi.

“Em nhớ anh lắm.”

Trong đại não Kỷ Lâm như có một sợi dây đứt ‘Phịch’ một tiếng, trong nháy mắt anh cảm thấy như trời đất quay cuồng, đầu lưỡi cũng cứng đờ “Cái... cái gì?”

Trong mắt Diệp Chi có giọt lệ chợt lóe lên, rồi đổi đề tài “Anh biết Triệu Thanh Uyển sao?”

“Biết.” Kỷ Lâm theo bản năng gật đầu, đại não không có suy nghĩ, có cái gì thì nói cái đó “Cô gái kia mượn phòng của anh ở, nhưng anh đã để cô đi rồi. Chi Chi, làm sao em biết. . . . . .”

“Kỷ Lâm.” Diệp Chi cắt đứt lời của anh, ngẩng đầu khẽ gọi tên của anh.

“Cái... cái gì?” Không biết thế nào, Kỷ Lâm hơi khẩn trương.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Snack's 1967